CHUYỆN TÌNH ĐƠN PHƯƠNG, QUÁI DỊ CỦA THI SĨ BÙI GIÁNG
Mối tình si Bùi Giáng dành cho Kim Cương – tình yêu kỳ dị và độc nhất của nhân loại
Có lẽ những ai ở miền Nam VN trước năm 75 độ tuổi trên 60 không ai không biết đến Bùi Giáng và Kim Cương, một người là thi sĩ nổi tiếng nhưng tính nết cổ quái đến độ điên điên, tửng tửng, một người là nghệ sĩ kịch và diễn viên điện ảnh nổi tiếng, nhưng về chuyện tình đơn phương của thi sĩ Bùi Giáng với nghệ sĩ Kim Cương thì ít người biết hoặc biết cũng chỉ lơ mơ nay xin giới thiệu với quý vị bài viết sau:
Kỳ nữ Kim Cương được biết đến như là một nhan sắc nổi bật của Sài Gòn trước năm 1975 và đã có một mối quan hệ tình cảm đặc biệt với nhà thơ danh tiếng Bùi Giáng. Kim Cương cũng đã từng nói: Chưa ai yêu tôi như anh Bùi Giáng. Tuy nhiên vì sao bà lại từ chối tình cảm của thi sĩ này?
Dưới đây là những dòng tự kể của nghệ sĩ Kim Cương về mối tình đơn phương 40 năm đó.
Thiên hạ kháo nhau về mối tình của tôi và thi sĩ Bùi Giáng. Thậm chí có một nhà thơ diễn tả tình yêu quyết liệt mà không cần hồi đáp bằng một câu chắc nịch: “Anh yêu em như Bùi Giáng yêu Kim Cương”.
Đối với ông, tôi nâng niu trong lòng một ân tình sâu thẳm, trang trọng rất riêng dành cho ông.
Thi sĩ Bùi Giáng đến nhà không hẹn trước, bất chợt, quần áo xốc xếch, gõ cửa đùng đùng. Khi có ở nhà, tôi luôn mở cửa mời ông vào phòng khách uống nước và trò chuyện.
Đối với ông, tôi nâng niu trong lòng một ân tình sâu thẳm, trang trọng rất riêng dành cho ông.
Hồn nhiên, bản năng và vô điều kiện
Trong những lúc ông điên nhất, quên nhất, không còn lưu lại một chút gì trong trí nhớ, cả thơ ca và kiến thức thì tên tôi vẫn được ông gìn giữ. Tên tôi được ông gọi đi gọi lại bất cứ khi vui khi buồn, bất cứ khi hạnh phúc khi đau đớn.
Chưa một lần nào ông sàm sỡ bằng hành động hay lời nói. Xưng hô vẫn cứ tôi và cô một cách nghiêm túc và chững chạc. Một tình cảm xuất phát thật hồn nhiên, bản năng và vô điều kiện.
Trong đầu ông hình như chỉ có một số điện thoại duy nhất, một địa chỉ duy nhất – đó là địa chỉ và số điện thoại nhà của tôi.
Nhiều lần ông đứng giữa đường dang tay làm “chim bay, cò bay” la hét làm kẹt xe, công an tới bắt, hỏi cách gì ông cũng chỉ nói một câu: “Mẫu thân của tôi là Kim Cương, ở số… Hoàng Diệu, điện thoại 844…”.
Thế là công an réo gọi tôi để đi lãnh ông ra. Chuyện đó xảy ra không biết bao nhiêu lần. Có khi ông té bị thương, người ta chở vô bịnh viện, ông cũng chỉ “khai báo” y như vậy.
Bịnh viện lại réo tôi đến. Hoặc những lúc ông lên cơn, có khi vô quậy cả đám cưới nhà người ta, tôi bị người ta gọi điện đến đưa ông về.
Thậm chí có một buổi ông xuất hiện trước nhà với tóc tai mặt mũi đầy máu vì mới bị ai đó đánh. Tôi hoảng hốt gọi xích lô cho ông đi cấp cứu nhưng ông không chịu.
Ông nói: “Chừng nào cô chịu lên xích lô đi với tôi thì tôi mới đi”. Tôi đành phải gọi một chiếc xích lô đi cùng ông, vừa ngồi xe vừa nghe ông nói chuyện trên trời dưới đất không một cảm giác đau đớn nào. Những lúc tỉnh táo, ông nói với tôi: “Cô nhơn hậu lắm cô mới chịu nói chuyện với tôi tới giờ này!”.
Tôi hỏi ông sao ông chưa bao giờ xem tôi diễn mà lại ái mộ tôi quá mức bình thường. Ông nói với tôi ngày đầu tiên gặp tôi mặc áo dài lụa trắng trong đám cưới của Hạnh – Thùy, ông nhìn thấy hào quang tỏa ra xung quanh tôi. Do đó mà tình cảm ông dành cho tôi có sự thiên vị và trọn vẹn. Bất cứ những gì tôi nói ông đều tin.
Thỉnh thoảng, mỗi cái tết ông đều tranh thủ về, lì xì tôi vài đồng bạc, xông đất nhà tôi. Có lần ông đóng vai phụ trong một phim gì đó trên Đà Lạt, sau khi lãnh tiền thù lao ông liền mua hai trái xoài đem tới nhà tôi và nói “Tặng mẫu hậu Kim Cương thành quả lao động đầu tiên của tôi”.
Nhà thơ Bùi Giáng trong 1 lần tới nhà Kim Cương
Ái mộ thơ ông, cũng có nhiều nhà văn nữ tìm tới nhà thăm hỏi đều bị ông chửi té tát và đuổi đi. Ông tuyên bố “chỗ này chỉ để dành cho Kim Cương được tới mà thôi”.
Trong cuộc đời tôi, cái hạnh phúc có được tình yêu của Bùi Giáng là hạnh phúc chưa bao giờ bị hụt hẫng. Tình yêu kỳ dị của ông là duy nhất của nhân loại thì cái hạnh phúc tôi có được từ tình yêu của ông cũng là một thứ châu báu có một không hai.
Một mối tình chân thật để sống
Năm 1998, ông té bị chấn thương sọ não, được chở vào Bịnh viện Chợ Rẫy. Gia đình ông gọi tôi đến, khi đó tôi thấy ông sạch sẽ, đầu cạo sạch, không còn mớ tóc bù xù, quần áo bịnh viện thì trắng bong, không còn chút gì là Bùi Giáng của tôi ngày nào cả.
Tôi bàn với anh Hoài, cháu ông, nên để bác sĩ phẫu thuật cho dù chỉ còn 1% hi vọng. Sau một đêm hồi hộp chờ đợi, 4 giờ sáng hôm sau tôi được gia đình cho hay ca phẫu thuật không thành, ông đã ra đi mãi mãi.
Đám tang ông diễn ra tại chùa Vĩnh Nghiêm khá ấm cúng, đầy đủ những gương mặt bạn bè thân quen trong giới văn nghệ, có cả những người ái mộ thơ ông, tôi làm chủ tang lễ theo lời yêu cầu của gia đình.
Anh Trịnh Công Sơn dẫn anh Trần Mạnh Tuấn đến trước quan tài của ông thổi saxophone và anh hát bài Một cõi đi về như một lời tiễn biệt ông.
Bên mộ ông, trước giờ hạ huyệt, tôi đã nhẹ nhàng nói như ông đang nằm im lặng lắng nghe: “Thưa ông Bùi Giáng! Đời ông là một đời giang hồ, chỉ biết yêu thương mọi người và mong được mọi người yêu thương lại. Mấy hôm nay, với bao tình cảm thương tiếc của bạn bè cũng như mọi người dành cho ông, chắc ông cũng mãn nguyện rồi. Riêng tôi có ba điều cảm ơn ông.
Thứ nhất, ông đã để lại một sự nghiệp thơ ca ẩn mật cho muôn đời sau.
Thứ hai, cảm ơn mối tình đơn phương 40 năm ông dành tặng tôi, tới giờ tôi có thể nói đó là mối tình lớn, ông là người yêu tôi chung thủy nhất, lâu dài nhất.
Thứ ba, cảm ơn vì ông đã cho tôi một bài học rằng dù điên hay tỉnh, giàu hay nghèo, già hay trẻ, trong lòng mỗi người đều phải có một mối tình chân thật để sống”.
Tôi viết những dòng chữ này để tưởng nhớ đến ông.
Gần 60 tuổi, ông tới nhà tôi với đôi mắt nheo nheo không nhìn thấy rõ. Tôi dắt ông đi mua cặp kính lão. Nhưng chỉ một tháng sau, ông xuất hiện với một bên tròng kính bị bể vì người ta đánh. Tôi năn nỉ ông: “Tôi mua cho ông kính mới nghen”. Ông lắc đầu: “Thôi cô, nhìn đời bằng một con mắt đủ rồi”. Đôi khi tỉnh táo, ông cũng viết cho tôi những bức thư rất dễ thương và trân trọng mà đến tận bây giờ tôi còn lưu giữ:
Cô Kim Cương yêu quý
Kể cũng gần 50 năm quen biết và yêu mến cô. Đó là hạnh phúc lớn đi suốt đời tôi. Sau này cô cao hứng đến nhà viếng thăm tôi. Ấy thật bất ngờ. Rủi ro lần đầu tôi say rượu chẳng biết gì cả. Lần thứ nhì, tôi tỉnh tảo. Tâm hồn thoải mái như được cùng tiên tái ngộ.
Mấy ngày rày cứ giở mấy tấm ảnh chụp chung với cô. Gương mặt cô càng ngày trông càng lạ. Mấy đứa cháu gái cháu ruột, cháu dâu chúng xúm xít trầm trồ: “Cô Kim Cương ngoài đời trông đẹp hơn trên tivi… Lạ quá! Lạ quá!…” Gương mặt cô có nét hồn hậu, trung hậu dịu dàng. Ai ai cũng nhận thấy thế. Hình như sau này cô gặp hạnh phúc lớn hay sao mà bỗng nhiên trông cô càng trẻ hơn xưa nay?
Lúc trước đọc báo nghe cô nói có ý mua cho tôi một cái nhà. Tôi cảm động đến ngẩn ngơ. Giữa đêm tỉnh giấc, còn âm ỷ khóc lóc một mình. Nhưng cô nghĩ xem? Làm sao tôi dám chấp nhận? Tôi vốn già điên say rượu… Ở với tụi cháu sum vầy sum vầy mấy chục năm nay, chúng quen thuộc tính nết tôi rồi. Chúng vui vẻ hân hoan chịu đựng. Nhiều lúc tôi lại có ý chọc cho chúng la ngầy để nghe cho vui vẻ cái lỗ tai… đỡ buồn hiu quạnh… Tuổi già tôi có được đôi ba bạn thân và còn giữ được tình nghĩa của cô thì thử hỏi còn gì tốt đẹp hơn nữa?
Xin mời cô thỉnh thoảng ghé lại nhà coi như đi nghỉ mát. Chỗ tôi ở có thể gọi là một thôn xóm thơ mộng. Ai ai cũng vui vẻ, thân mật hiền lành. Ít xảy ra ồn ào náo động. Đúng là nơi sinh hoạt lý tưởng. Được nhìn thấy cô là tự nhiên hết buồn, hết điên, hết say rượu.
Chúc cô suốt đời sung sướng
Bùi Giáng 98 (Mậu Dần)
(Lá thư được trích trong tập thơ Cuối đời của thi sĩ Bùi Giáng 1988)
Người ta biết đến Kim Cương nhiều hơn nữa bởi một phần chị là giai nhân đặc biệt trong trái tim thi sĩ Bùi Giáng. Bao nhiêu năm qua không ai biết thực lòng chị ứng xử với tình cảm của thi sĩ Bùi Giáng như thế nào…
Đối với anh Bùi Giáng, tôi có tình thương của một con người với một con người chứ tôi không hề yêu anh ấy. Lúc hạ huyệt anh, tôi có nói mấy lời từ biệt. Tôi cảm ơn anh ba điều: thứ nhất, anh để lại cho đời những tác phẩn quá hay; thứ hai anh đã yêu tôi một mối tình đơn phương mà tôi nghĩ không có một người đàn ông nào có thể yêu tôi được như vậy; thứ ba, anh cho tôi một bài học: dù giàu dù nghèo, dù trẻ dù già, dù điên dù tỉnh, ta cũng phải có một mối tình để sống…
Thực tế, một người đàn ông yêu đơn phương mình suốt 40 năm mà không một người đàn bà nào có thể lọt vào trái tim anh ấy được, đó là một tình cảm vĩ đại.
Dù sao, chị là một nghệ sĩ tên tuổi, một nhan sắc của sân khấu còn thi sĩ Bùi Giáng là một người điên. Chuyện chị yêu lại là điều không thể nhưng được biết, chị cũng rất bao dung và có những quan tâm đặc biệt với thi sĩ Bùi Giáng…
Tôi đã từng nghĩ rằng, chỉ có anh điên mới yêu tôi suốt 40 năm chứ người tỉnh chắc họ chạy mất dép rồi!
Trong đầu anh ấy chỉ có nhớ mỗi tên tôi và số điện thoại nhà tôi. Những lúc anh đi gây lộn bị đánh, rồi bị công an bắt, anh đọc vanh vách số điện thoại nhà tôi và đã không ít lần tôi phải đi bảo lãnh anh ấy về.
Khi anh ấy bị tai nạn, tôi cũng là người ký vào giấy mổ. Tôi thường cho anh ấy quần áo để anh mặc. Khi anh ấy chết, có vài bộ còn chưa kịp mặc…
Chị có từng xem tình yêu của Bùi Giáng là một “nỗi khủng khiếp” với mình không?
Không. Mặc dù suốt 40 năm trời, người xông đất nhà tôi bao giờ cũng là anh Giáng. Tôi mà tin dị đoan chắc chết. Có lần má bảo: “Hay con đi đâu đó một vòng, qua 12 giờ thì về coi như con tự xông đất mình”. Tôi mặc. 6 giờ sáng anh đến, lì xì cho vài đồng rồi ảnh đi, cũng đâu có sao.
Một năm chỉ “thăm” chị có một ngày đầu năm thôi ư?
Trời! Một năm phải mấy chục bận. Cứ mỗi lần thấy tiếng chuông cửa và thấy mấy đứa con nít chạy rầm rầm quanh nhà là biết chắc, rồi, Bùi Giáng tới. Bấm chuông không mở thì kêu cửa, và rồi gạch đá liệng vào nhà tới tấp, văng đủ thứ chửi tôi đấy chứ.
Nếu tôi ở nhà, tôi sẽ mở cửa cho anh vào. Anh vào, hiền khô, ngồi một lúc rồi anh đi. Có những lúc đến tôi không có nhà, anh đứng ngay giữa đường làm chim bay cò bay, kẹt xe liên hồi.
Có một người biết lại nói nhỏ: “Kim Cương chờ anh ngoài đường kia”, anh hỏi: “Đâu? Đâu?” rồi anh chạy vù một mạch, đường mới không kẹt nữa.
Có lần anh bị đánh, đến nhà, tôi bắt anh phải đi nhà thương anh nói phải có tôi đi cùng anh mới chịu. Cuối cùng thì tôi cũng phải ngồi lên xích lô đưa anh đến nhà thương.
Có lúc nào thi sĩ “thăm” nhà, chị dọn cơm mời ăn không?
Không. Ai mà ngồi ăn cùng anh được. Lúc nào anh đến nhà tôi cũng trong tình trạng tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, lon sữa bò và vỏ chuối đeo lủng lẻng đầy người. Mấy lần cho anh ăn dưa hấu thì có.
Anh ăn xong anh đi, vài tuần sau lại “quay lại”. Có lần gần một năm không thấy anh, sau đó anh đến bấm chuông và nói: “Phật tái thế bị giam cầm dưới nhà thương Biên Hòa, sao cô không đi lãnh Phật về mà để người khác lãnh?”
Hình như, thi sĩ Bùi Giáng yêu chị khi còn tỉnh táo chứ không phải khi đã điên loạn?
Đúng vậy. Lúc đầu có người còn làm mai cho tôi cơ mà. Họ nói, có một ông giáo sư học ở Đức về, gia đình danh giá lắm. Hồi đó tôi chưa lấy chồng, nghe cũng thấy khoái lắm, và có nhã ý mời anh qua nhà chơi.
Lúc anh qua, có mời tôi đi ăn trưa. Anh kiên quyết không đi xe hơi nhà anh, cũng không đi xe hơi nhà tôi mà nằng nặc chở tôi bằng xe đạp. Tôi nghĩ, chắc anh thích cách sống bình dân mới vậy nhưng càng nói chuyện thì càng thấy anh hơi “tưng tửng”.
Vì thế nên chị “rút lui”?
Tôi tránh không gặp và anh hiểu điều đó. Một lần anh đến nhà nói với tôi: “Tôi biết cô không thích tôi vì nhiều lẽ nhưng tôi thì quý cô lắm. Tôi luôn muốn cô là một thành viên trong gia đình tôi. Tôi có một thằng cháu, đẹp trai mà rất tốt, cô hứa sẽ lấy nó nhé?”. Tôi nói: “Thì anh phải cho cậu ấy lại đây em coi thế nào, có hợp hay không và quan trọng là cả hai có thương, có duyên với nhau không nữa”.Hôm sau anh có dẫn người đó đến thật.
“Người đó” thế nào hả chị?
Đó là một cậu bé 8 tuổi! Tức là nhỏ hơn tôi gần 20 tuổi!
Trong 40 năm đó, một người điên vẫn phải có những lúc tỉnh, đặc biệt là khi họ quá yêu một ai đó. Hẳn chị đã có lần gặp Bùi Giáng trong tình trạng không điên. Lúc đó, Bùi Giáng có nói vì sao anh yêu chị đến thế không?
Có vài lần anh tỉnh táo, ăn mặc gọn gàng đến nhà tôi. Anh nói, anh gặp tôi trong một đám cưới của hai người bạn trước khi “đánh tiếng” để người khác mai mối. Lúc đó anh thấy tôi có một điều gì đó rất lạ, như có một vầng hào quang trên đầu.
Nỗi ám ảnh đó theo anh gần như trọn vẹn cả cuộc đời để rồi những khi anh điên nhất, bất cứ một ai đến thăm anh đều xua đuổi vì anh nói, nơi đó chỉ có Kim Cương được quyền đến.
Chị từng đến thăm Bùi Giáng tại nơi thi sĩ ở chứ?
Một số lần. Đến xem anh thế nào, cho anh vài bộ đồ, ít thức ăn.
Với đàn ông yêu mình, dù người điên hay người tỉnh, dù nên duyên hay không nên duyên, dù hạnh phúc hay dang dở chị cũng đều đã vẹn nghĩa vẹn tình? Chị có chạnh lòng khi tất cả những người đàn ông dành nhiều yêu thương cho mình như vậy nhưng chị không may mắn trong tình duyên?
Nói chung không có gì tôi phải ân hận. Cũng cảm ơn tất cả cho tôi thấy không có gì bền bỉ, tất cả đều là vô thường cả. May mắn là con trai tôi rất thương mẹ, hiếu nghĩa. Tốt nghiệp ở Canada với bằng giỏi, nhiều nơi mời ở lại làm việc nhưng nó chỉ muốn về với mẹ. Bây giờ, mọi lo toan trong gia đình là vợ chồng nó cả. Phải cảm ơn cuộc đời về những bù đắp để thấy rằng, tôi là người may mắn trong cuộc đời này.
Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện
Kim Cương ở tuổi 80
Theo Mốt & Cuộc Sống, Tuổi Tr
Nhận xét
Đăng nhận xét