PHÓNG SỰ VỀ NẠN MẠI DÂM VIỆT Ở SINGAPORE

Mại Dâm Việt ở Singapore - Thục Minh



1. Cái tát đau điếng
Chuyện những cô gái trẻ Việt Nam đi ra nước ngoài bằng visa du lịch nhưng thực chất lại hành nghề mại dâm giờ đây không còn là chuyện có thể làm ngơ được nữa. Hình ảnh quốc gia đang xấu đi khi có không ít trường hợp phụ nữ Việt Nam, là du học sinh và khách du lịch thật sự, vừa đặt chân đến đảo quốc sư tử đã cảm thấy bị xúc phạm nặng nề do cách cư xử theo kiểu "đánh đồng" của nhân viên công lực nước bạn. 

Vừa rời Thái Lan, đất nước nổi tiếng (hay tai tiếng) với ngành công nghiệp tình dục, đến Singapore, tôi như bị ngay một cái tát đau điếng bởi thực trạng có rất nhiều cô gái Việt Nam làm cái nghề bán thân ở đất nước giàu có, hiện đại này. Người lái taxi đưa tôi từ sân bay về chỗ ở ngang qua khu Geylang vui miệng kể rằng: "Chỗ này ban đêm vui lắm. Gái điếm đứng xếp hàng dọc những con đường nho nhỏ. Gái Việt Nam cũng nhiều...".

Tôi hỏi người lái taxi: "Mỗi lần các cô ấy đi khách giá bao nhiêu?" - 40 đến 80 đô Sing, tùy! "Tùy là thế nào? Trẻ đẹp thì giá đắt hơn?" - Thường thì gái Trung Quốc có giá cao nhất, rồi đến gái Thái, gái Việt Nam. Gái Ấn, gái Phi... giá thấp hơn. Có khi chỉ 25 đô. "Chắc ông cũng hay đi mua vui nên mới rành giá thế?", tôi cáu tiết nên hỏi một câu có phần thiếu ý nhị - Không, bạn tôi kể thế!

- Muôn nẻo mại dâm
Những người mà ông lái taxi gọi là "bạn", và những người đàn ông có nhu cầu tương tự như "bạn" của ông lái taxi, ở Singapore rất nhiều. Báo Straits Times của Singapore từng có nhiều bài viết phản ánh thực trạng rất nhiều đàn ông nước này đến 40-50 tuổi vẫn còn sống độc thân. Họ thuộc nhóm những người có thu nhập thấp do trình độ học vấn ít ỏi. Và, như một lẽ đương nhiên, họ khó tìm được một người bạn đời trong một xã hội mà phụ nữ có mặt bằng trình độ học vấn khá cao và đòi hỏi nhiều nhu cầu về vật chất cũng như danh vọng. Bởi vậy, chính họ, những người đàn ông bình thường với bản năng bình thường, đã tạo nên một nhu cầu có thật cho hoạt động mại dâm. Chưa hết, đất nước chưa đầy 5 triệu dân (kể cả hơn 1,2 triệu người thuộc diện thường trú vĩnh viễn, chưa phải là công dân) lại có đến 1,1 triệu lao động nước ngoài (năm 2007), chủ yếu là nam giới, thì nhu cầu cho hoạt động mại dâm càng lớn. Ngoài ra, lượng khách du lịch nước ngoài ở mức 10-11 triệu người/năm cũng góp phần đáng kể vào nhu cầu này. Chính phủ Singapore không coi hoạt động mua bán dâm là phạm pháp, trừ khi hoạt động đó diễn ra ở ngoài những nhà chứa được cấp phép.

                                                        

                                                         
Một công ty môi giới hôn nhân gái Việt ở khu Orchard. "Đường đi" từ nơi này đến các phố đèn đỏ rất ngắn

Hoạt động mại dâm rải ở nhiều nơi trên đảo quốc 700 km2 này. Đâu đó, gần một ga tàu điện ngầm, một khu ăn uống bình dân ở một nơi ít phần đô hội, ta cũng có thể bắt gặp vài cô gái ăn mặc thiếu vải, điểm trang lòe loẹt, lảng vảng trong đêm khuya...

Nhưng đình đám nhất phải kể đến khu Geylang, tiếp theo là khu Joo Chiat, được biết đến như những "phố đèn đỏ". Sau nữa là khu Chinatown và khu Orchard. Gái mại dâm phần lớn đến từ những nước châu Á nghèo.

- Địa bàn của gái Việt
Trong khu Chinatown có một tòa nhà cao tầng mà tầng trệt và mặt tiền hướng ra đại lộ Eu Tong Sen là những cửa hàng tạp hóa và ăn uống của người gốc Hoa. Mặt sau và một số tầng khác có quán Karaoke và một rạp chiếu phim mà bảng quảng cáo ghi rõ phim có nội dung tình dục. Tìm trên internet thông tin về các rạp chiếu phim ở Singapore thì cái rạp này cũng được ghi rõ là nơi chiếu phim "người lớn". Vào tầm 9-10 giờ đêm, từng nhóm nhiều cô gái ăn mặc "cao dưới thấp trên", phấn son lòe loẹt, nước hoa nặng mùi, xì xào hiện ra từ một tòa nhà cao tầng khác, đi về phía cửa sau tòa nhà có quán karaoke trên những con đường nhỏ khuất bóng cây. Cửa mở ra he hé, các cô nhanh nhẹn lách người vào, mất hút. Các cô này chỉ nói tiếng Hoa hoặc tiếng Thái, không có gái Việt. Nhưng tại 3 khu vực khác là Geylang, Joo Chiat và Orchard đều có gái Việt Nam. Khu Orchard đoạn giữa hai ga tàu điện ngầm Somerset và Dhoby-Ghaut, hoặc đoạn quá ga Orchard về phía đường Tanglin, có những tòa nhà cũ cũ, thấp thấp là nơi người ta có thể nhìn thấy những cô gái chuyên buôn phấn bán hương. Ở khu này cũng có vài tòa nhà là khu mua sắm, bên trong có công ty chuyên môi giới hôn nhân, mà gái Việt là "hàng" được ưa chuộng.

Một lần đi qua hành lang các tiệm may của người gốc Ấn ở con phố nhỏ Koek Road cạnh khách sạn Grand Central mà khách du lịch Việt Nam đi theo tour thường lưu trú, tôi tình cờ làm quen một người đàn ông là thợ cắt may gốc Ấn. Hồi trước năm 1975, ông sang Việt Nam mở cửa hiệu cắt may ở Sài Gòn, may âu phục cho lính Mỹ. Khi lính Mỹ rút hết về nước, ông sập tiệm và trở về Ấn Độ, rồi sang Singapore lập nghiệp. Nghe tôi nói tiếng Việt, ông hỏi han như một cách tìm về kỷ niệm một thời.

Lần khác ghé thăm ông, ông kể với tôi rằng có nhiều cô gái Việt chiều chiều lảng vảng ngang con phố nhỏ này. Ông nhìn thấy mà buồn. Chị chủ cửa hàng mát-xa bên cạnh cũng hóng hớt chạy sang góp chuyện. Chị này người gốc Ấn hay Sri-Lanka gì đó. Nhìn chị tự nhiên tôi có liên tưởng đến "nàng Tây Thi đậu phụ" trong một tác phẩm của nhà văn Lỗ Tấn. "Nàng Tây Thi" nói: "Mấy đứa con gái Việt dễ thương, giá mỗi lần đi khách của tụi nó là 40 đô". Tôi nghe trong lòng nhức nhối. 

2. Phố đèn đỏ và những câu chuyện đau lòng
Hai khu "phố đèn đỏ" Geylang và Joo Chiat là nơi tập trung đông đảo gái mại dâm. Nhiều câu chuyện bi hài diễn ra mỗi ngày ở đây, thi thoảng nghiêm trọng đến mức xuất hiện trên mặt báo. 

Một tối Chủ Nhật có người bạn rủ tôi đi Geylang. Khu này thì tôi không lạ, nhưng nghe đồn ở đó có quán ăn của người Việt, có karaoke hát nhạc quê hương và bán cả món hột vịt lộn, tôi hăm hở tham gia. Hẹn nhau ở Lorong 42 (hẻm số 42) trên đại lộ Geylang, tôi đến sớm. Đúng là ngay đầu Lorong 42, có một quán ăn Việt. Tên các món ăn đều chữ Việt, phục vụ cũng toàn người Việt, nhưng không có karaoke. Trong lúc ngồi uống nước chờ những người khác đến, tôi thấy mấy cô gái Việt, cặp kè những người đàn ông vào quán. Nhìn các cặp "già nhân ngãi non vợ chồng" nhưng thiếu hẳn sự đồng điệu, các cô phì phèo thuốc lá, ăn nói thô tục...

Rồi những người bạn tôi đến, họ điện thoại cho P., một người ở khu này, để nhờ đưa đi karaoke. Một lúc sau P. xuất hiện trong một bộ tóc giả, lông mi giả, váy ngắn xòe xòe, áo dây, bóp đầm, giày cao cổ... Tôi choáng! P. sinh ra là một "thằng cu" đàng hoàng ở một tỉnh miền Tây Nam Bộ. Nhưng càng lớn, P. càng trắng trẻo, mũm mĩm và... xinh gái! Gia đình, vốn khá giả, lấy làm thất vọng. Buồn tình, P. tìm đường sang Singapore bán mình để kiếm sống hơn 3 năm nay. "Khách hàng" của P. là những người đàn ông thuộc loại "xăng pha nhớt". Nhưng P., nay đã 30 tuổi, có tài múa cột rất dẻo, phần lớn thu nhập P. kiếm được là nhờ vào đó, P. kể và cho biết thêm tiền thuê nhà mỗi tháng mất 300 SGD (3,7 triệu đồng).

P. đưa chúng tôi vào một quán nước được cho là đàng hoàng trên đường Geylang, gần Lorong 42, có karaoke tiếng Việt. Quán này của một bà người Hoa không nói được tiếng Anh. Trong quán chỉ có bàn ghế, 4 cái tivi đặt ở 4 góc để khách hát karaoke. Đồ uống thì cũng sơ sài chỉ có vài thứ, karaoke thì có tiếng Hoa và tiếng Việt. Tìm mỏi mắt cũng chỉ có vài bài hát tiếng Việt cũ mèm. Nói cho đúng thì đây là một "trạm trung chuyển". Khách vào ngồi, gặp nhau, nói chuyện thì thầm một chút rồi dắt nhau đi, nước uống trên bàn gần như còn nguyên. Cửa ra vào đóng mở liên tục bởi hết cô gái nọ đến cô gái kia bước vào quán, rảo mắt nhìn quanh, không thấy ai ngồi một mình thì bước ra. Trong khoảng một tiếng đồng hồ ngồi trong quán, tôi tính có khoảng 20-30 cô bước vào bước ra, cô nào cũng xinh xắn, tuổi chừng 19 đến 25. Hầu hết là người Việt.

Khu vực chắn giữa các Lorong 38 đến 44 là "địa bàn" của gái Việt. Sát với quán nước "trung chuyển" là cái mà tôi tạm gọi hộp đêm, chật chội. Khi bước vào, nhạc tung tóe, khói đèn sân khấu lờ mờ, một cô gái Thái mà P. nói là bạn đang uốn éo trên cái bục tạm gọi là sân khấu. Bên dưới là nhiều chiếc ghế đơn với một chàng trai ngồi ôm một gái đang đứng. Các cặp ngồi - đứng san sát, ngượng nghịu vuốt ve nhau. Bên kia đường với những Lorong số lẻ có những quán ăn trông có phần tươm tất, nhưng ít khách. Vài cô gái trang điểm diêm dúa ngồi trong quán õng ẹo gọi điện thoại di động. Dẫu sao, chỗ này trông cũng có phần kín đáo và trật tự.

Đi theo đại lộ Geylang ngược một chút về gần ga tàu điện ngầm Kallang, quanh các Lorong số chẵn từ 6-20, hoạt động của "chị em" mới nhộn nhịp và lộn xộn làm sao. Ngồi trên ô tô của một người bạn nước sở tại dạo quanh khu này mà tôi còn cảm thấy bất an. Hàng trăm cô gái thuộc nhiều quốc tịch đứng chen chúc trên các con đường nhỏ. Nhiều cô ăn mặc như thể đang ở bãi biển, không ngần ngại tranh nhau "khoe hàng" và chèo kéo khách. Chen lẫn trong số những người đàn ông đi tìm hoa có cả những tay ma cô dắt gái, trông họ không có vẻ dữ dằn nhưng mắt mũi rất gian. Vài người đàn ông rất thô bỉ, họ lượn qua lượn lại xem "hàng", thậm chí đụng vào người các cô gái rồi cười hô hố bỏ đi. Thỉnh thoảng có xe cảnh sát đi qua, các cô gái khiếp vía bỏ chạy tán loạn, trốn vào những ngóc ngách các ngôi nhà gần đó. Nhiều cô kéo cả váy lên để chạy nhanh thoát thân.




Ảnh các cô gái bị bắt trong những dịp truy quét

Quay sang Sims Avenue, song song đại lộ Geylang theo chiều ngược lại, phía ra sân bay, để đến khu Joo Chiat. Ở đây có rất nhiều quán ăn ngon, nhiều ngôi nhà cổ rất đẹp và nhiều quán bar nổi tiếng là nơi tập trung gái Việt. Vài năm gần đây, Chính phủ Singapore ngưng cấp phép cho những dịch vụ quán bar, tiệm mát-xa, nhà nghỉ; đồng thời đóng cửa một số cơ sở vi phạm, và phát triển những hoạt động mang tính văn hóa lành mạnh ở khu vực này. Khu này vì thế đỡ lộn xộn hơn. Tuy vậy, nơi đây vẫn là khu tập trung nhiều nhà thổ hợp pháp, nên hoạt động mại dâm ở khu này vẫn diễn ra đều đều.

- Những chuyện đau lòng
Ngoài những nhà thổ hợp pháp hoặc bất hợp pháp phục vụ khách tại chỗ, những đối tượng khác thường đưa nhau đi nhà nghỉ hoặc nhà riêng. Thường thì khách mua dâm đưa gái về nhà riêng để tiết kiệm. Và cũng tại những căn hộ riêng này, nhiều bi kịch đã xảy ra.

Báo Straits Times đưa tin, đêm 18.9.2006, một cô gái Việt Nam 23 tuổi đã đi cùng khách hàng về căn hộ ở tầng 4 của anh ta ở khu Bedok, gần sân bay Changi. Cô gái được trả 150 SGD và ra về. Hôm sau vị khách 24 tuổi này nhắn tin gọi cô gái đến nữa và hứa sẽ trả cho cô 200 SGD. Cô gái đến lúc 2 giờ chiều. Đến 6 giờ chiều thì anh này bảo cô gái đi cùng mình ra máy ATM rút tiền. Trong lúc hai người tìm chìa khóa để mở cửa thì cô gái nói cô cần đi về lúc 7 giờ, thế là cãi nhau. Khi anh này đi vào phòng ngủ, cô gái trèo qua cửa sổ của căn hộ để đi ra hành lang chung. Không may trượt tay rơi xuống chết tại chỗ. Tòa án nói rằng cô gái có nồng độ cồn trong máu lên đến 192 mg/100 ml nên bị mất phương hướng dẫn đến tai nạn. Chàng trai ban đầu bị kết tội là giữ người trái phép, nhưng sau đó được tha bổng...

Trước đó, cũng theo báo Straits Times, lúc 1 giờ rưỡi sáng 17.3.2006, cô gái Phạm Thị Trúc L. phục vụ tại một quán bar ở khu Joo Chiat, cũng chết tại chỗ khi rơi xuống từ một căn hộ tầng 10 ở khu Toa Payoh. Cô này theo vị khách 39 tuổi về nhà anh ta bằng taxi quãng nửa đêm. Sau đó cô muốn về nhưng anh ta không cho. Hàng xóm nghe tiếng hai người cãi nhau. Và sau đó là cái chết thương tâm của cô gái khi cô cố trèo qua cửa sổ nhà bếp để thoát thân. Khi được tìm thấy ở chân tòa nhà, trên người cô gái chỉ có một chiếc váy màu xanh. Giày, áo, và áo ngực của cô gái được cảnh sát tìm thấy trong thùng rác. Người đàn ông đã vứt chúng vào đấy trước khi trốn khỏi nhà. Túi xách chứa hộ chiếu của cô gái vẫn còn nằm trong căn hộ, và vì thế cảnh sát biết được thân thế và tìm được một người bạn của cô. Trúc L. khi ấy 24 tuổi, vừa sang Singapore được hơn 2 ngày...

Chuyện tương tự thi thoảng lại xảy ra với các cô gái bán dâm, đủ các quốc tịch. Hồi tháng 10.2008, một cô gái Thái cũng bị khách mua dâm trói vào giường để khỏi bỏ đi trong lúc anh này vào nhà vệ sinh. Tuy vậy, cô gái đã bứt được dây trói, leo ra cửa sổ và kết thúc cuộc đời với một cú rơi từ tầng 9 một chung cư cho người có thu nhập thấp ở khu Clementi gần Đại học Quốc gia Singapore...

Những câu chuyện đã nêu được xem như "phần nổi" của một tệ trạng. Cuộc sống của những cô gái Việt Nam sang Singapore hành nghề mại dâm nhìn từ bên trong với con mắt của một người trong cuộc sẽ như thế nào, có như mong muốn của họ trước khi bước chân ra phi trường thực hiện chuyến viễn du? 

3. Đường dây đưa gái ra nước ngoài
Trong thời gian thực hiện loạt bài này, tòa soạn Báo Thanh Niên đã nhận được thư của một bà mẹ, tố cáo một đường dây đã lừa bán con gái bà sang Singapore. 

"Kính gửi tòa soạn Báo Thanh Niên, Tôi tên L.T.C.H, SN 1954, Hộ khẩu số... đường Hùng Vương, P.Thới Bình, Q.Ninh Kiều, TP Cần Thơ, ĐT: 071....

Kính trình báo Thanh Niên qua sự việc:

Nguyên bà V.T.K.N., SN 1968, hộ khẩu thường trú ở... đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, P.26, Q.Bình Thạnh, thành phố Hồ chí Minh... số ĐT của bà N là: 006590... và 006594... (Singapore); 0918... và 0983... (Việt Nam)

Hơn 4 năm nay, bà N. sang Singapore làm má mì ở Karaoke Westcoast và đem con gái Việt Nam sang bên đó hành nghề mại dâm. Bà N. thuê căn nhà số... Faber Terrace Clementi Ave 6 để đem hơn 30 cô gái Việt Nam qua lại hàng tháng hành nghề mại dâm, các cô gái này đủ mọi lứa tuổi, từ 17 đến 30 tuổi. Bà N. làm cho mỗi cô gái một cuốn hộ chiếu (passport) giá là 3.500.000 đồng, qua tới Singapore mới trả tiền. Bà N. tính tiền vé máy bay và tiền ở tại Singapore trong 30 ngày tại căn nhà... Faber Terrace Clementi Ave 6 là 19.000.000 VND (mười chín triệu đồng, không bao ăn cơm). Chi phí trọn gói: tiền hộ chiếu tiền vé máy bay tiền bán dâm, bà Ngọc khoán là: 22.500.000 VND/cô, trong 30 ngày phải trả đủ.

Cứ mỗi 3 giờ chiều tại Singapore, các cô phải trang điểm diêm dúa, ăn mặc hở hang đón xe buýt hoặc xe taxi đến Karaoke Westcoast, nơi bà N. làm má mì để bà ta đưa vô từng bàn khách, ăn uống, rượu bia, lả lơi, ôm ấp, bán dâm tại bàn rượu hoặc đi ngủ đêm với khách, cố moi tiền bằng đủ mọi cách để sáng hôm sau góp tiền trả nợ cho bà N... Ban ngày, tại căn nhà … Faber Terrace Clementi Ave 6 nói trên bà N còn tổ chức đánh bài, số đề, thuốc lắc và cao cấp hơn nữa là đập đá (hít một loại ma túy tổng hợp - PV). Có nhiều cô sang bên bà Ngọc, mỗi tối đi làm lo trả nợ, không có tiền ăn cơm, rất đáng thương...

Bằng những dòng chữ viết tay (dài đến hơn 4 trang giấy) đầy lỗi chính tả và ngữ pháp, bà L.T.C.H đã mô tả rất chi tiết hoạt động của đường dây đưa gái Việt Nam qua Singapore hành nghề mại dâm. Theo đó, một phụ nữ tên T.V.T.T, quê ở Cần Thơ nhận nhiệm vụ tuyển các cô gái từ các tỉnh, thành ở Việt Nam. Tuy mới 23 tuổi nhưng T. đã là đệ tử đắc lực cho bà N., trú thường xuyên ở Singapore. Mỗi tháng, T. về Việt Nam khoảng 10 ngày để tuyển gái cho bà N., đưa sang Singapore. Những cô gái được T. tuyển sẽ tập trung tại sân bay Tân Sơn Nhất để sang Singapore trên những chuyến bay giá rẻ. Tại sân bay, đàn em của bà N. ngồi rải rác để chờ đưa cho mỗi cô 1.000 USD gọi là “tiền xách tay”, phòng khi hải quan nước bạn xem xét, hỏi mục đích chuyến đi của họ... Qua tới sân bay Singapore, các cô gái sẽ được bà N. đón và thu ngay số tiền 1.000 USD đã đưa cho họ, đồng thời bắt trả thêm 200 USD “tiền lời”, thu hộ chiếu và đưa về ngôi nhà đã được thuê sẵn. Tại đây, các cô bắt đầu cuộc sống của những nô lệ tình dục... Đưa được một cô gái sang Singapore, T. được bà N. trả 3 triệu đồng.

Với số nợ ngay lập tức như đã nêu ở trên, gần như không có cô gái nào trả nổi cho bà N. trong vòng 30 ngày. Và thế là lãi mẹ đẻ lãi con, các cô cứ nợ hết ngày này sang ngày khác... Mỗi đêm các cô đi bán dâm, sáng bị bà N. lục túi lấy hết tiền. Không ai dám phản kháng và cũng không cô gái nào dám bỏ trốn khỏi đường dây này. Để duy trì “kỷ cương trật tự”, bà N. nuôi dưới tay một nhóm đàn em mà lá thư tố cáo gọi là “xã hội đen” ở Singapore và ở Việt Nam. Những cô gái “không biết nghe lời” ở bên Singapore bị trừng trị nặng tay đã đành, ngay cả những cô gái đã về đến Việt Nam - nếu còn thiếu nợ bà N. - cũng không thoát khỏi...

Để trấn áp các cô gái ngay cả khi các cô gái không còn thuộc quyền sử dụng của mình, bà N. “nổ” với các cô gái rằng bà có người nhà là quan chức, nên có thể chém bất kỳ ai mà không sợ... bị bắt (?!). Ngoài ra, bà N. còn có một ông chồng đang ở tù, 2 người em trai nghiện ma túy nặng và các cô em dâu dữ dằn tại Việt Nam nên các cô gái quá khiếp sợ, không dám tố cáo đường dây này.

N., theo mô tả của bà mẹ trong thư, là một người phụ nữ, tuổi trạc 39, cao, đẹp, nước da ngăm đen, giọng nói lúc nào cũng nghe dữ dằn. Trong đường dây mại dâm của bà N. thường xuyên có khoảng 30 cô gái Việt Nam, cứ 10 bữa hay nửa tháng là thay cũ, đổi mới một lần. Những cô gái cũ nhưng còn đẹp được bà N. đưa đi Malaysia một thời gian xong rồi lại đưa về Singapore, cho đến khi nào họ hết hạn visa thì thôi.

Bà L.T.C.H - người đứng đơn tố cáo - đã sang tận Singapore tìm con. Xứ lạ, quê người, hành trình của bà được thuật lại như sau: “...tôi không biết tiếng Anh cũng quên chú ý đến số nhà, đường nào của Karaoke Westcoast, cho nên chỉ có thể diễn tả cách đi từ căn nhà đang ở: ...Tôi đi bộ ra đường lớn, đón xe buýt số 98 hoặc 97 (chỉ có 2 xe buýt đó mới chạy tới Karaoke Westcoast). Tôi ngồi xe buýt qua 3 trạm, xe buýt dừng ở trạm thứ 3 ngay chợ. Tôi xuống xe đi bộ qua cầu, xuống chân cầu đi thẳng vô Karaoke Westcoast (có bảng hiệu đèn màu néon). Karaoke Wescoast nằm trong một chung cư nhiều tầng, tầng trệt là Karaoke Westcoast, tầng 1 là billards và restaurant, tầng 2 là trường học (có học sinh học đông lắm). Không phải Karaoke Westcoast nằm trong khách sạn Santa Grand hotel, mà chỉ ở gần khách sạn này thôi...”.

Cô con gái của bà L.T.C.H chỉ được về nước sau khi đã trả đủ số tiền 22.500.000 đồng (bà H. phải thế chấp miếng đất dưới quê vay tiền). Ngay sau khi về nước, cô lập tức viết đơn tố cáo đường dây của bà N. với những tường trình cặn kẽ, trong đó có các đoạn như: “...Các cô đang ở bên Singapore rất đông, thay cũ đổi mới liên tục hằng tháng trong căn nhà... Faber Terrace Clementi Ave 6. Bởi vì tôi bị cô T. lừa dẫn đi Singapore có một lần và chỉ ở trong 30 ngày, nên chỉ quen một ít cô mà thôi. Tên của các cô ấy là: Tím, quê ở Thốt Nốt, Thủy quê ở Thốt Nốt, bé Tuyền còn gọi là bé Mỉn, Tiên ở Quận 4, Thúy ở Quận 10, Kim ở Quận 4, thành phố Hồ chí Minh” và “... Xin quý ông hãy nghiên cứu, giúp đỡ, bằng cách dịch và gửi lá đơn này đến cảnh sát Singapore giùm tôi, xin Báo Thanh Niên hãy xóa sổ đường dây buôn người của bà N. và cô T... Tại Singapore không có căn nhà nào chứa gái Việt Nam đông như căn nhà... Faber Terrace Clementi Ave 6 cả. Cũng không có karaoke nào đông gái Việt Nam phục vụ mại dâm tại chỗ như Karaoke Westcoast mà bà N. làm má mì”.

4. Phạm vi khống chế
Một nhà báo Singapore nói với tôi rằng chuyện những cô gái mại dâm công khai đứng ngoài đường bắt khách đã, đang và sẽ tiếp tục diễn ra dường như là vì chính quyền đã "nhắm một con mắt". 

- Ngoại lệ!
Từ một phần của đất nước Malaysia nằm trong hàng các nước đang phát triển như những quốc gia Đông Nam Á khác ở thập niên 60's - 70's của thế kỷ trước, Singapore bất ngờ vượt trội lên giàu có, sạch sẽ và nổi tiếng với luật lệ nghiêm khắc. Khách du lịch sang đây thường được hướng dẫn viên nhắc nhở không xả rác, hái hoa, hút thuốc không đúng nơi quy định, bỏ thừa thức ăn... nếu không muốn bị phạt. Len lén vứt một tàn thuốc xuống đường có thể bị cảnh sát đến "hỏi thăm" vài phút sau đó và nhận giấy phạt tối thiểu cũng 200 SGD. Vậy mà hoạt động mại dâm phi pháp diễn ra công khai trước mắt bao người, tại sao Chính phủ Singapore không dẹp sạch? Người bạn nhà báo chở tôi đi tham quan khu đèn đỏ Geylang giải thích: "Em thử nghĩ đi, đất nước này có bao nhiêu đàn ông độc thân? Bao nhiêu công nhân nước ngoài không có vợ con, bạn gái bên cạnh? Nếu cấm kiểu "dịch vụ" này, những người đàn ông có nhu cầu giải quyết thế nào? Rình mò, quấy rối đàn bà, con gái trong xóm, trong làng ư? Vậy nên, họ... "nhắm một con mắt" đó!".




Singapore dùng cách tiếp cận thực dụng để đối phó với tệ mại dâm bằng cách khống chế nó trong phạm vi các khu đèn đỏ truyền thống

Hồi đầu năm 2008, trong cuộc họp Quốc hội, một nghị sĩ hỏi Phó Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng Nội Vụ Wong Kan Seng về những kế hoạch mà Bộ này sắp thực hiện để kiểm soát tệ mại dâm trong khu vực Geylang khi mà những nỗ lực trước đó dường như không có hiệu quả. Ông Wong trả lời (bằng văn bản) rằng: "Singapore dùng cách tiếp cận thực dụng để đối phó với tệ mại dâm bằng cách khống chế nó trong phạm vi các khu đèn đỏ truyền thống", và rằng: "Nạn mại dâm nói chung ở Singapore là nằm trong tầm kiểm soát".

Ông Wong cho biết thêm, trong năm 2007, cảnh sát nước này đã thực hiện 950 cuộc kiểm tra, truy quét trên toàn quốc, tăng 60 cuộc so với năm 2006, và bắt giữ 5.400 gái mại dâm nước ngoài. Gắn thêm nhiều camera dọc những con phố chọn lọc trong khu Geylang; khắt khe hơn trong việc cấp phép cho các cơ sở kinh doanh giải trí, tiệm mát-xa; phối hợp với Hội đồng Cấp phép khách sạn và Cục Tái phát triển đô thị để cân nhắc việc cấp phép và kiểm tra hoạt động của các khách sạn giá rẻ và nhà nghỉ ở khu này; lập một đội công tác đặc biệt chuyên kiểm tra khu vực Geylang... là những giải pháp khác mà ông Wong nêu ra như một phần nỗ lực hạn chế tệ nạn này. "Nhưng tôi phải nói thêm, sẽ là phi thực tế nếu chúng ta mong đợi dẹp sạch nạn mại dâm. Chúng ta có nền kinh tế mở và thúc đẩy du lịch như một hoạt động kinh tế then chốt. Sắp tới chúng ta sẽ có thêm nhiều khách khi những sản phẩm du lịch mới được tung ra", ông Wong khẳng định. Đồng thời, ông lưu ý: "Trong những người sang đây, có một con số rất nhỏ người nói là đi du lịch nhưng thực chất là tham gia vào hoạt động mại dâm. Đó là thực tế mà Singapore đang đối mặt".

Kiểm soát chặt nữ du khách
Như Phó Thủ Tướng Wong đã lưu ý, một bộ phận khách du lịch sang Singapore thực tế là để hành nghề mại dâm. Đối tượng này chủ yếu là các cô gái trẻ, phụ nữ sồn sồn từ những quốc gia châu Á nghèo. Và đương nhiên, hải quan Singapore "soi chiếu" họ kỹ hơn, thậm chí là quá đáng mà không cần giải thích lý do. Singapore miễn visa nhập cảnh cho công dân tất cả các nước Đông Nam Á, trừ Myanmar (công dân Ấn Độ và Trung Quốc không được miễn). Quy chế miễn này cho phép người nước ngoài lưu trú liên tục trong vòng 30 ngày tính từ ngày nhập cảnh. Có thể gia hạn thêm đến 90 ngày, tùy trường hợp mà Cục Di trú (ICA) cho phép hay không, dài ngắn bao nhiêu.

Thường thì những cô gái trẻ sang Singapore lần đầu ít gặp vấn đề ở cửa khẩu. Tuy nhiên, hên xui! Hải quan có thể chất vấn bất kỳ một ai đó rất lâu, nào là lưu trú ở đâu? Bao nhiêu ngày? Định làm gì? Có ai quen biết ở Singapore không? Đem theo bao nhiêu tiền?... Thường thì các cô gái Việt Nam sang Singapore với ý đồ "kinh doanh vốn tự có", không mấy cô biết tiếng Anh. Thế là họ bị đưa vào một phòng riêng để xét hỏi, thậm chí lục soát, có khi có người phiên dịch, khi thì không.

Hôm đi theo A. ra sân bay để đón 5 cô gái trẻ từ thành phố Hồ chí Minh sang "tìm chồng", tôi sốt ruột vì một cô bị đem vào phòng riêng để xét hỏi, 4 cô còn lại đi qua trót lọt. Phải mất đến hơn 30 phút, cô này mới được cho qua, mặt mũi tái nhợt, chả hiểu tại sao mình bị chặn mà không phải một trong 4 cô kia. Như vậy là còn may. Có trường hợp bị trục xuất ngay lập tức. Như trường hợp là một cô gái trẻ sang để chăm sóc người bà con đang chữa trị ở một bệnh viện. Vì có người đón ở cửa ra của sân bay, nên cô này không cầm theo địa chỉ bệnh viện, cũng không biết tiếng Anh, khi bị chặn lại ú ớ không giải thích được gì. Hải quan đưa cô vào phòng cách ly và cho phép liên lạc với người quen ở Singapore. Người quen không thuyết phục được hải quan, nên gọi nhờ người khác giúp giải thích và chấp nhận đứng ra bảo lãnh cô gái. Nhưng, vô phương!

Để đối phó với tình trạng kiểm tra gắt gao này, các cô gái bán dâm có rất nhiều "chiêu". Đầu tiên, trước khi hết hạn 30 ngày, các cô chạy qua thị trấn Johor Bahru, miền nam Malaysia giáp với Singapore qua một eo biển nhỏ. Đi qua đây bằng xe buýt chả mất bao nhiêu tiền, trong vòng 1 tiếng đồng hồ đã có thể đi từ trung tâm Singapore, qua cửa khẩu và có mặt ở Johor. Một vài ngày, thậm chí vài giờ sau, các cô quay trở lại. Nhưng lần này thì đã không còn dễ như lần đầu, hải quan không cho nhập cảnh trở lại, hoặc chỉ cho phép nhập cảnh và lưu trú trong vài ngày đến nửa tháng. Việc các cô gái đi ốp-lai (thuật ngữ trong giới mại dâm, xuất phát từ chữ tiếng Anh "offline" - tạm hiểu là vắng mặt một thời gian) ra khỏi biên giới Singapore rồi quay lại để kéo dài thêm thời hạn lưu trú, từ lâu đã bị hải quan Singapore "bắt mạch". Cho nên hiện nay phần lớn khi hết hạn lưu trú, các cô quay về Việt Nam dăm bữa nửa tháng rồi qua lại. Hoặc như P., nhân vật "ái nữ ái nam" mà tôi có dịp đề cập trong kỳ trước, nói với tôi rằng khai mất và xin cấp hộ chiếu mới cũng là một "chiêu" để qua mặt hải quan nước bạn.

Nhiều người nói rằng hải quan Singapore có một quy định là nếu cô quay lại trong vòng 3 tháng kể từ ngày đi ra, cô phải có trong người vài ngàn đô la gì đó. Nhưng theo tôi biết, tiền bạc không phải là thứ để hải quan họ tin vào. Chủ yếu, nhìn vào "lịch sử" đi lại được đóng dấu trên hộ chiếu và ngay chính những gì thể hiện trên người các cô gái, cô nào qua lại một số lần liên tục, diện mạo khả nghi, họ từ chối cho nhập cảnh và trục xuất không cần giải thích.

*****

Lần nào đi trên các chuyến bay giá rẻ sang Singapore, tôi cũng gặp vài cô gái Việt Nam bị trục xuất. Các bạn tôi cũng nói họ chứng kiến cảnh trục xuất một cách thường xuyên đến mức... "vô cảm" luôn. Thật ra, khó có thể vô cảm được trước thực trạng đáng buồn này.

Phóng sự điều tra của Thục Minh (Văn phòng Singapore)



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

VỢ CHỒNG GIÀ BỎ CHÂU ÂU VỀ ĐÀ NẴNG HƯỞNG NHÀN

LOẠT ẢNH TUYỆT ĐẸP VỀ SÀI GÒN THẬP NIÊN 1960

KARAOKE MÀ KHÔNG CÓ "CÁI ĐÓ" LẤY GÌ ĂN?