NHẬT KÝ CỦA MỘT CÔNG DÂN ĐANG ĐƯỢC CÁCH LY
Cảm động nhật ký cách ly của hàng xóm bệnh nhân COVID-19 thứ 17 Hồng Nhung
Kiến Thức) - Nghe tin báo về việc cách ly, phản xạ đầu tiên của anh Phạm Quang Long không khỏi lo lắng, tuy nhiên bình tĩnh suy nghĩ anh cho rằng cần phải làm đúng theo yêu cầu, vì đây là trách nhiệm cá nhân với cộng đồng.
Anh Phạm Quang Long (Trúc Bạch, Hà Nội) một người hàng xóm của bệnh nhân COVID-19 thứ 17 Nguyễn Hồng Nhung, chia sẻ trên trang facebook cá nhân nhật ký cách ly tại Bệnh viện nhiệt đới Trung ương, cơ sở Kim Chung, Đông Anh với những chia sẻ tình hình thực tế, cùng những cảm xúc hết sức chân thực và cảm động.
Kiến Thức trích đăng lại đây Nhật ký cách ly của anh Phạm Quang Long:
Ngày 1: Đêm qua, chính thức tôi đã được mời đi cách ly bên Bệnh viện nhiệt đới Đông Anh, lý do nhà ở Trúc Bạch. Hiện nằm phòng 839 cùng em trai và 2 hàng xóm dưới nhà mình đang ở.
Lúc đầu, khi nghe tin báo là có công an ở nhà, phản xạ tự nhiên là muốn trốn chạy, né sợ tập trung. Một vài người bạn cũng điện thoại hỏi thăm rồi nói “ông té đi”. Điện thoại cho thằng em trai mới về nhà để xem “biến” được thì “biến” luôn đi, tuy nhiên sau khi bình tĩnh thì suy nghĩ lại. Sau đó chừng 30 phút, tầm 9h30 tối thì có người của quận điện thoại hỏi tôi ở đâu, nói tình hình và mời về đi cách ly. Tôi nói là giải quyết xong việc sẽ về, và yên tâm là sẽ làm đúng theo những gì được yêu cầu, vì đây là trách nhiệm cá nhân với cộng đồng.
Xác định câu kéo được thêm vài tiếng, sắp xếp công việc cho nhân viên yên tâm và cũng giải thích là vì nhà gần chỗ đó nên bắt buộc phải cách ly, chứ cơ hội mình tiếp xúc với người bệnh là dưới 0.1% vì ngày nào cũng 3h sáng mới về và buổi trưa là đi, không tiếp xúc nói chuyện với ai, 2 anh em sống ở đó chỉ ngủ tối mới về.
Đi về để tập trung, trong đầu nghĩ, 14 ngày nằm đó thì cái sợ nhất là buồn, mình mua 2 cây thuốc lá, 2 chai whisky, xách theo cái đàn guitar. Về nhét đồ vào vali, tắm rửa sạch sẽ rồi 2h điện thoại cho bên phường “tôi đã sẵn sàng”. 10 phút sau là có xe 115 đến đón cùng với 1 đồng chí gần đó, lên đường qua Đông Anh.
Trên đường lo ngại không biết có bị hạn chế thông tin, tịch thu điện thoại,… hay không. Khi tới nơi là 3h sáng, lấy thông tin cá nhân, được lên tầng 8 và nằm 1 mình 1 phòng. Ổ điện 1 đống, wifi free, căng đét. Phòng sạch sẽ, toilet trắng phau. Ổn rồi. Điện thoại nhắn tin cho gia đình là ok, rồi ngủ.
5h30 sáng, 1 y tá hay bác sỹ mình không biết vì ai cũng khẩu trang n95 kín mặt, đeo kính và mặc áo y tế vào lấy dịch mũi họng đi xét nghiệm.
6h có đồ ăn sáng, không để ý. Ngủ tiếp.
10h00 tôi bị gọi dậy. Những người không tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân thì sang 1 khu chung để phòng riêng cho ai có nguy cơ lây nhiễm cao. Dậy thấy đồ ăn sáng là 1 tô bún mọc, bún và mọc được để cẩn thân trong túi nilon, nước thì đã nguội là đương nhiên. Đổ bún ra, lùa bát bún nguội. Không đến nỗi tệ.
11h00 xét nghiệm âm tính ban đầu nên đưa sang phòng 4 người, gồm có em trai và 2 ông hàng xóm ngay dưới nhà mình, vui rồi. Phòng chừng 40m2, điều hòa có nhưng yêu cầu không dùng mà mở quạt và mở cửa sổ cho thoáng. Có cả 1 khu nhỏ để hút thuốc với phơi đồ trong phòng. Nói chung là điều kiện y như đi nghỉ dưỡng.
11h15: cơm trưa. Nói thật là bất ngờ vì độ ngon của cơm. Tôi cam đoan ngon hơn tất cả cơm bụi vỉa hè. Cơm nóng được bọc trong giấy bạc để giữ nhiệt, 1 món xào, 2 món mặn với canh. Quá ổn. Loanh quanh ra ngoài chơi, thì các y tá nói hạn chế ra ngoài, cũng không cấm cản nghiêm trọng. Xung quanh đó là khoảng trên 30 phòng từ nhỏ đến lớn. Hỏi thăm thì được biết là nhóm bác sỹ Hồng Ngọc, nhóm bên Trúc Bạch, nhóm nhân viên tòa nhà 125 nơi con bé kia ở.
15h00 thì được phát đồ cá nhân, xà bông, bàn chải khăn mặt. Tôi không nhận vì có rồi để cho người khác. Mỗi người được 1 chai lavie to. Sau đó liên hệ được với căng tin thì “thượng vàng hạ cám” không thiếu gì.
Nói chung là có buồn, có bực mình nhưng cố gắng để làm sao vui vẻ nhất và thật sự muốn chia sẻ để mọi người biết, cách ly không có sợ hay ghê ghớm gì hết. Chỉ là sinh hoạt trong 1 khu vực nhất định còn chả bị cấm cản về thông tin hay ăn uống này kia. 14 ngày nằm 1 chỗ thì điều cần nhất là tinh thần lạc quan, chuẩn bị những thứ giải trí cho mình được thoải mái là ổn.
Cá nhân mình thì thấy Chính phủ đang làm quá tốt về chăm sóc sức khỏe cộng đồng và phản ứng quá nhanh. Mình chia sẻ để mọi người có sự nhìn nhận hiểu thêm về cách ly và chuẩn bị cho mình sự vững tâm cùng nhau trong dịch bệnh.
Ngày 2: Đừng nhìn chúng tôi như những vật bị cách ly
Một đêm gần như thức trắng đến sáng, chủ yếu do thói quen thức khuya, rồi chat chit với bạn bè và trả lời comment. Tới 4h sáng, cũng chả còn mấy người tương tác nói chuyện, làm 2 ly whisky cũng không ăn thua. Tôi ngồi thiền. Rất lâu rồi mới ngồi thiền lại, cảm nhận các mạch máu chảy rần rần trong người, đầu đỡ lan man hơn 1 chút.
Tôi nghĩ, chỉ là 1 bài viết bình thường, sao quá nhiều người xin chia sẻ, quá nhiều bình luận theo kiểu thông cảm hay thương xót thậm chí còn chúc mau hết bệnh. Vậy nguyên nhân ở đâu? Khi mà xung quanh các phòng nơi đây hơn 100 con người - từ bác bán nước chè dưới xóm nhà mình đến những người là y tá, bác sỹ ở Bệnh viện Hồng Ngọc, hay cả người nước ngoài đang cách ly ở đây.
Sao mọi người không ai chia sẻ giống anh em mình? Mà thật ra ngay từ đầu mình cũng rất ngần ngại chia sẻ thông tin mình ở đây do sợ ảnh hưởng tới công việc kinh doanh. Mình nhận ra tất cả nằm ở 2 từ: "cách ly"
Hai từ cách ly thật sự nặng nề với những người trong này. Nó như kiểu là một thứ gì đó xấu xa, phải cách ly với xã hội. Như là những người bệnh, phải dấu mình đi sợ xã hội đấu tố, khinh khi hay xa lánh. Bản thân tôi trước khi công khai bài viết cũng rất sợ những thông tin mình bị cách ly ảnh hưởng tới công việc kinh doanh mà ngành nhà hàng dịch vụ của mình thì quá nhạy cảm. Liên tục các bạn bè hỏi thăm, khách hàng lo lắng inbox hỏi tình hình và lo ngại mặc dù không dám nói thẳng. Đó là điều đáng sợ nhất và là nguyên nhân lớn nhất cản trở thông tin giữa những người nơi đây và bên ngoài.
Có nên chăng, chúng ta thay dùng từ “cách ly” thành cụm từ "thực hiện trách nhiệm xã hội" nó mang đúng ý nghĩa hơn nhiều. Bản thân chúng tôi ở đây khỏe mạnh, đã được xét nghiệm ban đầu là âm tính và nếu xét về tình huống, khả năng - chúng tôi an toàn hơn ngoài kia nhiều. Hàng ngày được cơm nước bê tận nơi, sát khuẩn thường xuyên, chả phải bận tâm đến chuyện xếp hàng mua thực phẩm hay lo sợ về nhiễm bệnh khi ra ngoài. Nếu lỡ có nhiễm thì mình cũng được phát hiện và cứu chữa đầu tiên.
Chúng tôi ở nơi đây, gò bó, tù túng quanh những bức tường dù ăn uống đầy đủ, nhưng đó là mình đang làm nhiệm vụ cho cộng đồng. Nếu muốn, chúng tôi có thể trốn ra ngoài, một vài nhân viên y tá, bảo vệ làm sao có thể ngăn chặn được chúng tôi. Hoàn toàn không thấy bóng dáng công an hay cảnh vệ gì trông chừng. Các y tá, bác sỹ cũng rất nhẹ nhàng không coi chúng tôi là bệnh nhân.
Rất mong sự ủng hộ của những người ở ngoài nhìn nhận tích cực với những người như chúng tôi, để mọi người cởi mở thông tin hơn vì có ai bị cấm cản gì đâu.
Đừng nhìn chúng tôi như những vật thể bị cách ly, đừng cười khi thấy tôi uống rượu hay hút thuốc ở nơi đây. Hãy lan tỏa những thái độ tích cực tới những người còn hoang mang, niềm tin và thái độ tích cực là vũ khí quan trọng nhất để chúng ta vượt qua dịch bệnh vào lúc này.
Hôm nay, ngày 8.3 cũng là ngày quốc tế phụ nữ. Tôi không thể gửi được những bó hoa tận tay cho những người phụ nữ tôi yêu quý. Những người phụ nữ ở đây cũng vậy, họ không có được 1 cành hoa chúc mừng, các y tá, bác sỹ vẫn phải trùm kín mít từ đầu đến chân.
Hy vọng sau bài viết này, sẽ có những bó hoa đến nơi đây cũng như các nơi đang cách ly khác trên toàn Việt Nam. Chính phủ không để chúng tôi đói, không để chúng tôi thiếu thốn, thứ mà chúng tôi thiếu thốn đó chính là tinh thần.
Rất mong các bạn hãy share và gửi những bó hoa, quà và lời chúc cho toàn thể phụ nữ đang thực hiện trách nhiệm xã hội những lời thân thương nhất.
Nhận xét
Đăng nhận xét