LẬT LẠI HỒ SƠ VỤ ÁN OAN 70 NĂM SAU CỦA MỘT TỬ TÙ ĐÃ BỊ XỬ TỬ HÌNH LẦM Ở MỸ
Án oan đau đớn nhất lịch sử: Vì sao tử tù nở nụ cười trên môi khi đối diện với cái chết?
Dù mang trí tuệ của một đứa bé nhưng chàng thanh niên này vẫn bị kết tội hãm hiếp và giết chết bé gái 15 tuổi. Nỗi oan chỉ được làm sáng tỏ sau gần 70 năm anh bị tuyên án tử hình.
Các chuyên gia cho biết, con người có thể thay đổi họ tên, thay đổi màu tóc, màu mắt hoặc phẫu thuật thẩm mỹ một số đặc điểm nhận dạng khác. Tuy nhiên, có duy nhất một thứ không thể thay đổi được, đó chính là mẫu ADN của họ. Đó là lý do vô số sự thật tưởng chừng không bao giờ có thể làm sáng tỏ nhưng cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Nỗi oan thấu trời xanh
Vào ngày 15/6/1936, một vụ việc kinh hoàng đã xảy ra tại Pueblo, Colorado, Mỹ. Đêm hôm ấy, đôi vợ chồng nhà Drain sau khi tham dự một bữa tiệc trở về nhà thì bỗng nghe thấy những tiếng rên nhỏ phát ra từ phòng con gái.
Họ nhanh chóng chạy đến kiểm tra và kinh hoàng nhìn thấy con gái lớn 15 tuổi, Dorothy Drain nằm trong vũng máu. Cô con gái 12 tuổi, Barbara, cũng bị thương rất nặng nhưng sau đó may mắn qua khỏi. Khám nghiệm của cảnh sát cho thấy, trước khi chết, Dorothy bị xâm hại tình dục sau đó bị giết chết bằng rìu.
Vụ tấn công, hãm hiếp hai đứa trẻ đã khiến cả Pueblo rúng động. Người dân từng ngày dõi theo mọi động tĩnh từ phía cảnh sát.
Vài ngày sau khi xảy ra vụ việc, hai người phụ nữ địa phương đã đến đồn cảnh sát tố cáo rằng họ từng bị quấy rối ngay gần khu vực gia đình Drain ở, bởi một người đàn ông có nước da ngăm.
Báo chí liên tục đưa tin, cảnh sát ráo riết đăng lệnh truy nã để tìm được nghi phạm như mô tả. Cuối cùng cảnh sát thở phào nhẹ nhõm khi bắt được Joe Arridy, 21 tuổi, đang lang thang gần khu vực đường ray, ngay sau ngôi nhà của nạn nhân.
Tuy đã 21 tuổi nhưng Joe Arridy chỉ có trí thông minh của một đứa bé 6 tuổi.
Joe Arridy sinh năm 1915, có bố mẹ là người Syria, vì vậy anh có nước da ngăm đen bẩm sinh. Bên cạnh đó, Joe thực chất chỉ có chỉ số IQ là 46, trí tuệ tương đương với một đứa trẻ 6 tuổi. Ngay cả phân biệt giữa màu đỏ và màu xanh, giữa trứng và đá khác nhau thế nào Joe cũng không thể làm. Vì vậy, gần như từ nhỏ, Joe đã bị hắt hủi, bị bạn bè ăn hiếp, đánh đập, và sống chủ yếu trong trường dành cho trẻ thiểu năng trí tuệ.
Đầu óc ngây ngô nên cảnh sát hỏi gì Joe cũng đều thừa nhận, trong đó có cả hành vi hãm hiếp, giết người.
Đúng lúc này, một nghi phạm khác tên Frank Aguilar đã bị bắt và bị chính nạn nhân Barbara nhận diện. Tên này sau đó đã khai hết mọi tội lỗi của mình. Theo đó, hắn đã đôt nhập vào nhà ông bà Drain nhằm trộm cắp tài sản. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nhận ra trong nhà chỉ có 2 cô bé đang ngủ liền nảy sinh ý đồ đen tối. Frank đã dùng rìu khống chế cả hai cô bé, đánh cô em ngất đi rồi hiếp dâm Dorothy Drain. Sau đó, hắn giết Dorothy Drain bịt đầu mối và cứ nghĩ Barbara đã chết vì những cú đánh trước đó nên vội bỏ đi. Frank cũng khai nhận quá trình thực hiện tội ác chỉ có một mình.
Tên Frank sau đó đã bị xử tử hình nhưng sự giận dữ đến từ phía người dân Pueblo dường như không thể nguôi ngoai. Trước áp lực ấy, cảnh sát kết luận rằng phải có đồng phạm trong vụ án này và Joe chính là kẻ đó vì đã nhận tội.
Mặc dù đã có 3 chuyên gia tâm lý kiểm tra khẳng định Joe bị thiểu năng và không thể thực hiện tội ác như vậy được nhưng đến cuối cùng, cảnh sát vẫn một mực cho rằng Joe là kẻ đồng lõa. Quan tòa quyết định Joe có tội và anh cũng bị xử tội tử hình.
Được minh oan khi đã chết 70 năm
Suốt 18 tháng 7 ngày bị nhốt trong tù, Joe sống rất vui vẻ vì anh không nhận ra rằng mình sắp chết, hoặc giả anh cũng không biết cái chết là gì.
Suốt quãng thời gian trong tù chờ xử tử, Joe sống rất vui vẻ.
Mang suy nghĩ của một đứa bé, có lẽ Joe không thể hiểu hết được chuyện kinh khủng gì đang xảy đến với mình. Đối với Joe, việc bị tống giam vào tù cũng giống như một chuyến đi chơi công viên vậy. Suốt 18 tháng 7 ngày bị giam giữ tại nhà tù Old Max chờ xử tử, Joe sống rất vui vẻ, luôn tràn ngập tiếng cười.
Nhìn cảnh tượng đó, người quản ngục Roy Best cảm thấy chạnh lòng. Hàng ngày Roy đều sắp xếp thời gian đến chơi và nói chuyện với Joe, ông còn tặng Joe một chiếc xe lửa đồ chơi, thứ mà Joe giữ gìn như báu vật cho đến lúc qua đời.
Vào ngày 6/1/1939, Joe bước vào căn buồng chết chóc dưới sự đưa tiễn của những người bạn tù, của người cai ngục. Trên đường đi, Joe vẫn không mất nụ cười trên môi. Chiếc xe lửa được anh tặng lại cho một bạn tù mà anh yêu quý.
Bữa ăn cuối cùng Joe yêu cầu là một tô kem mát lạnh. Joe thật sự không hiểu được rằng mình sắp phải chết và cái chết của anh sẽ là cái chết đau đớn đầy oan ức. Cũng vì điều này, Joe được mọi người gọi là tên tử tù hạnh phúc nhất thế giới.
Cái chết của Joe diễn ra trong sự ám ảnh của rất nhiều người. Mọi thứ liên quan đến vụ án cũng như chàng trai này đều được bảo quản cẩn thận với niềm tin một ngày sự thật sẽ được làm sáng tỏ.
Trên mộ của Joe là chiếc xe lửa đồ chơi mà anh yêu thích nhất.
Thế nhưng, quá trình đó phải mất tới 7 thập kỷ. Khi được nghe về vụ án năm xưa với nhiều điểm khuất tất, điều tra viên Harry Klann Jr. đã lục lại tập hồ sơ. Họ quyết định sử dụng phân tích ADN với hy vọng tìm ra được manh mối. Kết quả phân tích mẫu ADN trên tóc và những vật dụng của Joe không trùng với mẫu tinh dịch trên quần áo nạn nhân.
Đến năm 2011, hơn 7 thập kỷ sau khi Joe chết, thống đốc bang Colorado, Bill Ritter, đã đứng ra thừa nhận sai lầm của hệ thống pháp luật năm xưa, trả lại sự trong sạch cho Joe. Bia mộ tồi tàn của Joe cũng được dựng lại bằng đá. Trên tấm bia viết dòng chữ: “Nơi an nghỉ của một người đàn ông vô tội” và trên mộ Joe là chiếc xe lửa đồ chơi mà anh yêu thích nhất.
Dù sự việc đã qua đi rất lâu, song vụ án của Joe vẫn được coi như bài học lớn trong lịch sử luật pháp Mỹ.
(Nguồn: Dân Việt)
Nhận xét
Đăng nhận xét