LẬT LẠI VỤ ÁN KHỦNG KHIẾP CÁCH ĐÂY TRÊN 50 NĂM Ở MỸ
Vụ thảm sát 8 nữ y tá: Phá án nhờ hình xăm “Sinh ra từ địa ngục”
Sinh ngày 6/12/1941 ở làng Kirkwood, thị trấn Monmouth, bang Illinois thuộc nước Mỹ, Richard Speck là con thứ 7 trong gia đình 8 người con. Thời thơ ấu của Richard Speck bình thường như bao đứa trẻ khác cho tới khi 6 tuổi, người cha qua đời vì bệnh tim gây nên cú sốc đầu đời cho Speck. Vài năm sau người mẹ tái hôn và chuyển đến khu vực Dallas, Texas sinh sống. Bi kịch cuộc đời Speck cũng từ đó bắt đầu, bởi cha dượng từng vào tù ra tội, nát rượu và thường trút cơn giận lên 8 anh chị em Speck mỗi khi say.
Trượt dốc tội lỗi
Từ một đứa trẻ hiền lành, Speck thường xuyên trốn học và tập uống rượu theo thói của cha dượng. Anh ta bỏ học và bắt đầu cuộc sống lang thang, trộm cắp. Năm 15 tuổi, tại Hội chợ bang Texas, Richard Speck tán tỉnh được một cô gái và lấy làm vợ. Tuy nhiên, người vợ luôn sống trong sợ hãi trước những hành vi trộm cắp và nhiều lần tấn công người vô tội của chồng.
Điển hình là vào năm 1965, Speck tấn công một phụ nữ trong bãi đậu xe bằng một con dao khắc 17 inch, nhưng cô gái may mắn đã trốn thoát. Speck bị bắt và tuyên án 16 tháng tù, nhưng mới chỉ ngồi 6 tháng anh ta đã được trả tự do.
Vào tháng 1/1966, lo sợ cho cuộc sống tương lai, vợ Speck xin ly hôn và nhận quyền nuôi con. Sau lần đổ vỡ này, Richard Speck càng trở nên “điên cuồng”. Cùng tháng này, Speck đâm trọng thương một người đàn ông tại quán bar nhưng chỉ bị phạt 10 đô la và giam giữ trong 3 ngày.
8 nữ y tá thực tập bị sát hại.
Anh ta đã nhanh chân chạy trốn khỏi khu vực và đến Chicago ở cùng với người chị gái Martha Thornton. Tại đây anh ta làm nghề mộc và thời gian còn lại la cà trong các quán rượu trong trạng thái chán nản vì biết được vợ cũ đã tái hôn chỉ hai ngày sau khi ly hôn.
Ngày 13/4/1966, người ta phát hiện Mary Kay, cô hầu bàn quầy rượu Franko’s Place chết phía sau quán vì bị đấm vào bụng đến vỡ gan. 5 ngày sau, cụ bà Virgil Harris, 65 tuổi bị cưỡng bức và siết cổ đến chết ngay tại nhà. Hung thủ gây ra những vụ này không ai khác chính là Richard Speck.
Hiện trường thảm khốc
Tuy nhiên, đây chỉ là những vụ án “nhỏ lẻ”, mở màn cho vụ cuồng sát diễn ra vào ngày 13/7. Hai ngày trước đó, Richard Speck làm quen và uống rượu với một người phụ nữ 53 tuổi tại một quán bar ở Chicago. Sau đó, anh ta đã dụ dỗ người phụ nữ này về phòng, cưỡng bức và lấy được một khẩu súng lục.
Cả ngày hôm 13/7/1966, Speck đắm chìm trong rượu. Đến 11 giờ đêm anh ta mò ra ngoài đường, trên người mặc một bộ quần áo màu đen cùng khẩu súng lục trong tay. Speck đã đột nhập vào khu nhà dành cho các nữ y tá thực tập thuê, trên đường E. 100 phía Nam Chicago.
Tên sát nhân Richard Speck
Thảm kịch xảy ra khi nữ thực tập sinh Corazon Piezo Amurao nghe thấy tiếng gõ cửa và mở cửa. Ngay lập tức, Speck chĩa súng vào người và đẩy cô vào trong nhà rồi đóng sập cửa lại. Hai người bạn ở cùng phòng, Merrlita Gargullo, 22 tuổi và Valentina Pasion 23 tuổi, đang ở trong phòng cũng bị kẻ tấn công chĩa súng uy hiếp.
Anh ta ra lệnh cho các cô gái đi đến buồng ngủ phía sau nhà. Tại đây, Speck phát hiện 3 cô gái đang nằm ngủ, đó là Nina Jo Schmale 21 tuổi, Pamela Wilkening 24 tuổi và Patricia Ann Matusek, 20 tuổi. Kẻ tấn công yêu cầu các cô bỏ ví tiền ra và gom hết số tiền đó.
Cảnh sát phát hiện xác của các nạn nhân
Vừa lúc đó, nữ thực tập sinh Gloria Jean Davy về đến nhà sau buổi hẹn hò, bước vào phòng cô kinh hoàng chứng kiến những gì đang diễn ra. Davy cũng bị buộc nằm xuống đất giống như các bạn. Richard Speck xé tấm ga trải giường, trói chân tay các cô gái lại.
Chỉ ít phút sau, tiếp tục có thêm 2 nữ thực tập sinh Suzanne Farris, 21 tuổi và Mary Ann Jordan, 20 tuổi về nhà. Vừa mở cửa nhìn thấy cảnh đó, 2 cô gái sợ hãi trước khung cảnh đáng sợ và ngay lập tức bỏ chạy ra hành lang. Tuy nhiên, Speck đã đuổi theo bắt được và đẩy 2 người vào một căn phòng khác, vung dao và siết cổ họ đến chết.
Richard Speck quay trở lại căn phòng, nơi các cô gái khác đang bị trói trong sợ hãi. Hắn chộp lấy tay Valentina Pasion và kéo cô đến căn phòng vừa giết người. Valentina cũng bị tên sát nhân hạ sát với cách thức giống như 2 cô bạn. Sau đó, Richard Speck lần lượt ha sat các nạn nhân khác.
Biết rằng sẽ đến lượt mình sau khi đã hạ sát các cô gái kia, nhân lúc kẻ sát nhân lôi những người bạn của mình ra khỏi phòng, Corozon Piezo Amurao đã cố gắng tự cởi trói và chui xuống gầm giường để trốn.
Lúc này, chỉ còn duy nhất Gloria Davy trong phòng. Richard Speck tưởng rằng cô là người cuối cùng vì không nhớ rõ có bao nhiêu người. Trước khi hạ sát Gloria Davy, Richard Speck đã cưỡng hiếp, sau đó lấy hết tiền bỏ trốn.
Nhân chứng duy nhất
Về phần Corozon Piezo Amurao vẫn nằm dưới gầm giường suốt mấy tiếng đồng hồ vì sợ hãi và hoảng loạn, đến khi lấy lại bình tĩnh cô mới dám trèo ra ngoài cửa sổ và hét lên kêu cứu. Lúc này trời đã gần sáng, người dân sống trên đường 100 khu Đông ở Nam Chicago giật mình thức giấc vì tiếng kêu thét cầu cứu của Corozon Piezo Amurao.
Một người dân vẫy chiếc xe cảnh sát do sĩ quan cảnh sát Daniel Kelly lái đang đi tuần ngay thời điểm đó. Linh cảm nghề nghiệp đã mách bảo anh rằng có “sự vụ lớn” vừa xảy ra tại đây. Vừa lớn tiếng trấn an để cô gái không lao xuống đường, Kelly xông vào căn phòng. Lúc này, anh kinh hoàng khi nhìn thấy ngay trên chiếc ghế dài ngay trước cửa ra vào là xác một phụ nữ không quần áo nằm trên giường.
Lên hết cầu thang, Kelly giật mình phát hiện thêm hai bàn chân ló ra ngoài một căn phòng. Khi tiến đến ô cửa, Kelly nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng: một cô gái trần nửa người, có thể thấy rõ các vết chém trên cổ và ngực. Cách đó không xa, Kelly phát hiện trong phòng ngủ thêm 3 xác phụ nữ nữa. Cuối cùng, khi đi qua một phòng ngủ, người cảnh sát tìm thấy thêm 3 xác nữa. Tổng cộng tất cả 8 nạn nhân trong vụ thảm sát.
Corazon Piezo Amurao là người duy nhất may mắn thoát chết
Chưa đầy 1 giờ sau khi phát hiện ra án mạng, cảnh sát trưởng Chicago, Francis Flanagan, bắt đầu thẩm vấn nhân chứng duy nhất còn sống sót – Corazon Piezo Amurao, 23 tuổi. Bằng giọng hoảng loạn nấc nghẹn, Corazon cho biết cô và các nạn nhân của vụ thảm sát sống chung trong căn nhà và họ đều là y tá thực tập ở bệnh viện Nam Chicago. Cô đã nhớ được hình xăm “Sinh ra từ địa ngục” trên người Richard Speck.
Ngay lập tức, trên khắp các trang báo thời điểm lúc ấy đều đưa tin về vụ hạ sát dã man 8 cô y tá. Richard Speck biết rằng không thể trốn tránh lưới pháp luật nên quyết định tự sát tại một khách sạn. Sau khi uống rượu, Richard Speck đập vỡ chai và dùng mảnh thủy tinh cắt cổ tay. Nhưng sau đó nghĩ lại, anh ta liền tìm hét lên cầu cứu và được đưa đến bệnh viện Cook County.
Một bác sĩ tiếp nhận trường hợp của Richard Speck đã ngay lập tức nhận ra và báo cảnh sát kẻ sát nhân khi nhìn thấy hình xăm “Sinh ra từ địa ngục”. Cảnh sát luôn cử người canh giữ 24/24 ngay cạnh giường bệnh Richard Speck để tránh việc tên tội phạm nguy hiểm này tự tử lần nữa. Trong khi đó, các nhà điều tra vụ án gấp rút hoàn tất hồ sơ để trình lên tòa án.
Phiên tòa xử Speck bắt đầu ngày 3/4/1967. 12 ngày sau, Speck bị quy tội giết 8 nữ y tá và bị tuyên án tử hình. Bị cáo vẫn khăng khăng phủ nhận mình là kẻ giết người cho dù tội chứng rành rành và dấu vân tay cũng trùng khớp với những chứng cứ tại hiện trường.
Tuy nhiên, năm 1972, Speck thoát chết khi Tòa án tối cao Mỹ ra lệnh hủy bỏ án tử hình. Vụ án khép lại khi Speck bị tuyên án 1.200 năm tù giam, mỗi tội giết người phạt tù 150 năm. Đến ngày 5/12/1991, Richard Speck chết do bệnh suy tim sau khi mới chỉ thụ án được 19 năm.
VỤ ÁN THỨ HAI CÁCH ĐÂY 20 NĂM
Sát thủ dìm xác hàng chục cô gái làng chơi xuống sông
Phụ nữ, đặc biệt là những cô gái bán dâm lúc nào cũng sống trong hoang mang, lo sợ. Bởi 48 phụ nữ trẻ bị siết cổ cho đến chết, sau đó xác bị đem vứt xuống dòng sông.
Gary Leon Ridgway và một số nạn nhân
Tuy nhiên, 9 năm sau đó trôi qua, hung thủ sát hại những người phụ nữ vẫn chưa bị bắt. Nó trở thành cuộc điều lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Đến tận tháng 4/2001, gần 20 năm kể từ khi vụ án này được biết đến, cảnh sát mới tìm ra đáp án của những vụ giết người.
Lần này, nhờ sự trợ giúp đắc lực của công nghệ, các bác sĩ pháp y và kỹ thuật xét nghiệm AND, hung thủ mới lộ diện. Với sự tàn ác của mình, Gary Leon Ridgway được đặt biệt danh “Sát nhân sông Xanh” và bị kết án chung thân.
Xu hướng bạo lực từ nhỏ
Vào năm 1987, Gary bắt đầu bị nghi ngờ khi gạ gẫm phải một nữ cảnh sát giả dạng làm gái mại dâm đề điều tra vụ việc. Cảnh sát ngay lập tức điều tra về thân thế của người đàn ông này. Theo đó, Gary Leon Ridgway sinh năm 1949 tại thành phố Salt Lake, bang Utal.
Hồi nhỏ, Gary là một cậu bé nhút nhát, có vấn đề về trí nhớ, dị ứng với rất nhiều thứ và mắc chứng loạn đọc, thường xuyên bị lưu ban. Chính điều này khiến Gary tự nhận thấy bản thân là một kẻ vô dụng, đần độn.
Đến khi là một thiếu niên, Gary bắt đầu học thói trộm cắp và trở thành kẻ trộm chuyên đột nhập nhà hàng xóm. Không chỉ vậy, Gary có sở thích phóng hỏa các gara, thường xuyên giận dữ và đầu óc tràn ngập những ý nghĩ bạo lực. Gary có xu hướng bạo lực đáng sợ như giết chết con mèo trong nhà bằng cách nhốt vào trong tủ lạnh cho đến khi chết cóng.
Rồi Gary nhận ra rằng giết một người còn sống sẽ mang lại cho hắn một cảm giác khó tả về sự phấn khích, uy quyền và sức mạnh. Vì vậy, lúc nào trong túi hắn cũng thủ sẵn một con dao nhỏ. Năm 15 tuổi, một buổi tối, trên đường đi đến nhà một người bạn, Gary phát hiện một cậu bé 6 tuổi đang đi trên đoạn đường vắng.
Bất ngờ đẩy cậu bé vào bụi cây, Gary rút dao, đâm nhiều nhát vào người cậu bé cho đến chết. Kể từ đó, Gary ngày càng bị kích thích bởi bạo lực. Sex cũng trở thành nỗi ám ảnh và hắn thường mơ thấy cảnh đi cưỡng bức các cô gái.
Gary xin học tại trường Tyee ở Sea-Tac và tốt nghiệp vào năm 1969 khi 20 tuổi. Sau đó Gary làm việc suốt 23 năm tại một xưởng sơn ở xí nghiệp sản xuất xe tải Kenworth ở Renton, phía nam Seattle.
Gary đã kết hôn 3 lần nhưng sau đó đều li dị. Cả 3 người vợ cũ và nhiều bạn gái đều nói rằng Gary nghiện tình dục đến nỗi không biết chán và muốn ân ái nhiều lần trong một ngày. Thậm chí Gary thích làm “chuyện ấy” ở những địa điểm công cộng hay trong rừng.
Những cái xác lộ diện
Tháng 7/1982, hai cậu bé đi chơi bằng xe đạp đã phát hiện thi thể của Wendy Lee Coffield, một gái mại dâm mới 16 tuổi, nổi lềnh bềnh trên sông Xanh. Đến ngày 12/8/1982, một người đàn ông trong khi đi đổ xăng xe phát hiện thi thể khỏa thân của Deborah Bonner, 22 tuổi, từng bị bắt giữ vì tội bán dâm.
Ba ngày sau đó, một thi thể nữa được ông Robert Ainsworth phát hiện khi đang chèo thuyền trên sông Xanh. Hoảng loạn bơi vào bờ, Robert Ainsworth tiếp tục va vào một thi thể khác nữa. Ngay lập tức đi báo cảnh sát, nhưng vì không tin những lời nói của Robert nên viên cảnh sát lội xuống đoạn sông nông gần đó để kiểm tra.
Và anh ta đã nhìn thấy 1 xác chết nữa với một nửa người khỏa thân. Ngay lập tức, lực lượng cảnh sát được điều động đến hiện trường. Vài tuần tiếp theo, 5 xác phụ nữ khác được phát hiện trên sông Xanh và những khu vực gần đó. Đến cuối năm 1984, có thêm ít nhất là 28 xác chết được tìm thấy. Họ đều chết do bị siết cổ.
Trong suốt thời gian dài, người dân khu vực Seatle lúc nào cũng sống trong sợ hãi. Để trấn an dư luận, các phương tiện truyền thông địa phương liên tục đưa tin khẳng định, các nạn nhân đều là gái bán dâm và những người phụ nữ “tử tế” không phải lo lắng.
Cảnh sát nghi ngờ những nạn nhân này đều do một hung thủ gây ra. Một cuộc điều tra được mở ra với tên gọi “Sát thủ sông Xanh”. Nhiều giả thuyết được đặt ra với tên sát nhân này. Kẻ giết người biết rất rõ khu vực phía nam quận King, vì các thi thể thường tìm thấy ở khu vực hẻo lánh, đặc biệt là ở sông Xanh. Đây là một người đàn ông khỏe mạnh và thông minh khi biết sử dụng đá buộc vào người nạn nhân để xác chìm xuống đáy sông…
Các điều tra viên đã gặp và tìm hiểu thông tin từ một số gái mại dâm ở khu vực Strip - khu phố “đèn đỏ” nằm dọc xa lộ 99. Tuy nhiên, vì lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo nếu cung cấp thông tin, nên cảnh sát gần như không thu thập được điều gì.
Nhiều nghi phạm lọt tầm ngắm, trong đó có đối tượng Charles Clinton Clark, hành nghề lái xe taxi. Hai nạn nhân sống sót đã xác nhận Charles là kẻ đã hãm hiếp họ. Tuy nhiên Charles chỉ thừa nhận đã hãm hiếp chứ không sát hại ai.
Đến cuối tháng 1/1983, một công nhân phát hiện bộ xương người ở không xa bệnh viện Northgate, bên trong những bụi cây, ở phía bắc Seattle. Sau đó, nhờ giám định răng, nạn nhân được xác nhận là cô Linda Rule, mất tích vào tháng 9/1982 khi đang đi siêu thị.
Khoảng vài tháng tiếp theo, 6 cô gái nữa được thông báo mất tích. Đó là Alma Ann Smith (18 tuổi), Delores Williams (17 tuổi), Sandra Gabbert (17 tuổi), Kimi-Kai Pitsor (16 tuổi), Gail Mathews (24 tuổi) và Marie Malvar (18 tuổi). Tất cả họ đều là gái bán dâm.
Ngày 30/4/1983, bạn trai của một cô gái mại dâm tên là Marie Malvar đã đến khai báo với cảnh sát về việc bạn gái mất tích. Một tuần sau cảnh sát lần ra được manh mối Marie Malvar bước lên xe ôtô của Gary, nhưng ngay lập tức Gary phủ nhận việc quen biết Malvar. Sau đó, một gái mại dâm khác tên là Pitsor tiếp tục mất tích.
Ngày 8/5/1983, một gia đình đang đi hái nấm trong khu rừng ở thung lũng Maple, cách khu phố Strip khoảng 30 km về phía đông đã phát hiện một xác chết. Cảnh sát xác định, nạn nhân là Carol Ann Christensen, 22 tuổi, có một cô con gái 5 tuổi.
Trong tháng 5,6,7/1983, có thêm nhiều cô gái bị mất tích, từ 16 đến 20 tuổi. Đến tháng 1/1986, một vài kẻ bị tình nghi là “sát thủ sông Green” được đưa đến sở cảnh sát để thẩm vấn. Tuy nhiên, cảnh sát đã liên tục thông báo rằng những người đó không phải là hung thủ và buộc phải trả tự do cho họ.
Cảnh sát đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức cho cuộc điều tra tìm “sát thủ sông Xanh”. Tới năm 1990, nhóm điều tra bị giảm cả về số lượng và ngân sách, chỉ còn chưa tới 20 người làm việc và 1 năm sau đó nhóm chỉ còn lại một cảnh sát duy nhất.
Đến tháng 7/1991, chín năm trôi qua, đã có gần 50 nạn nhân bị giết và hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. “Sát thủ sông Xanh” trở thành cuộc điều tra kỳ công trong lịch sử nước Mỹ với số tiền lên tới 15 triệu USD và kéo dài suốt 10 năm trời.
“Chìa khóa” ADN
Tháng 4/2001, cảnh sát điều tra Dave Reichert trở thành quận trưởng quận King, quyết định bắt đầu mở lại cuộc điều tra. Ông muốn tìm ra thủ phạm vì lúc này con người phát minh ra phương pháp xét nghiệm mẫu ADN - một phương tiện kỹ thuật rất hiện đại, rất hữu ích cho cảnh sát.
Ngày 10/9/2001, cảnh sát trưởng Reichert nhận được kết quả từ phòng thí nghiệm đã quá vui mừng khi mà tinh dịch của hung thủ được tìm thấy từ ba nạn nhân bị sát hại năm 1982 và 1983 có ADN trùng với mẫu tinh dịch của Gary được lấy từ tháng 4/1987. Vậy là sau 20 năm, kẻ giết người hàng loạt Gary Rigway đã bị cảnh sát bắt giữ và bị cáo buộc 4 tội giết người nghiêm trọng.
Ban đầu, ác nhân liên tục chối bỏ tội ác. Song trước những bằng chứng, Gary buộc phải thừa nhận hành vi dã man trước tòa án: Giết chết, hãm hiếp 48 người phụ nữ trong vòng 9 năm.
Đầu tiên, Gary lừa những cô gái bán dâm rằng sẽ trả một số lớn để dụ dỗ họ lên xe. Trên xe lúc nào cũng có rượu mạnh nhằm mục đích chuốc say nạn nhân, giảm sức kháng cự. Trong lúc cưỡng hiếp, Gary thường nằm phía sau. Ở tư thế này, hắn có thể dễ dàng dùng cánh tay vòng qua cổ nạn nhân và khiến họ nghẹt thở rồi chết.
Sau khi giết người xong, Gary thường cởi hết quần áo trước khi phi tang. Số quần áo này được vứt vào những chiếc xe thùng chuyên thu gom quần áo đã qua sử dụng cho các tổ chức từ thiện, nhằm đánh lạc hướng khiến cảnh sát không thể tìm được tinh dịch dính trên quần áo nạn nhân.
Xong xuôi, Gary trở về nhà, rửa sạch sẽ xe cũng như nhà cửa để xóa sạch mọi dấu vết. Hắn cũng rất thông minh khi không bao giờ giữ lại bất cứ thứ gì của các nạn nhân. Cuối cùng, ngày 5/11/2003, thẩm phán đã kết án chung thân cho tên sát máu lạnh nhân này.
Nhận xét
Đăng nhận xét